Mỏ dầu

Thảo luận trong 'Mục lưu trữ khác' bắt đầu bởi Oil Gas Vietnam, 12/5/17.

  1. Oil Gas Vietnam
    Offline

    Oil Gas Vietnam Administrator Thành viên BQT

    Bài viết:
    13,587
    Đã được thích:
    114
    Điểm thành tích:
    63
    Giới tính:
    Nam
    Nơi ở:
    Bà Rịa - Vũng Tàu
    Khi bố Jafar được nhận vào làm việc cho Công ty dầu lửa SakOil, tôi hỏi bố về những mỏ dầu mà mọi người trong làng vẫn thường nói đến. Bố bảo những mỏ dầu đó cũng chẳng cách làng ta bao xa. Tối đó, tôi hỏi bố về những mỏ dầu đó nhiều đến độ cuối cùng ông phải dắt tôi lên trần nhà, đưa cánh tay gầy guộc chỉ về đường chân trời phía Đông, nơi có năm đốm sáng đang bập bùng mà bảo: “Ở đó đó! Dưới mỗi đốm lửa là một giếng dầu”.

    Những đốm lửa đó lập tức ám lấy tâm trí tôi. Tôi chăm chú ngắm nhìn chúng như cách một con bướm ngài bị thu hút bởi ánh sáng từ những vì sao, cố tìm cách mà bay về hướng đó. Ở mé trần nhà bên cạnh là những dây quần áo còn nguyên mùi ẩm ướt. Một con kiến leo lên bàn chân tôi, có vẻ như đang đi tìm một xó tối nào đó dưới chân tôi. Tôi nhanh chóng phủi nó đi bởi tôi biết mình sẽ không đi đâu cả. Nhưng cuối cùng tôi cũng phải đứng dậy và đi theo bố xuống phòng khách như một gã hầu đồng đầy thất vọng.

    Thế nhưng đam mê, nỗi ám ảnh hay có thể nói là đức tin của tôi thì chẳng chút nào phai nhạt. Suốt cả mùa hè oi bức đó, tôi dành hàng giờ ngắm nhìn những đốm lửa lúc bùng lên, lúc nhỏ lại như thể tôi vừa khám phá ra một điều gì đó hết sức mới mẻ. Những đốm lửa như những diễn viên đang biểu diễn trên một sân khấu vĩ đại; khí ga cuộn lên từ sâu dưới lòng giếng dầu bùng cháy thành ngọn lửa lớn trên nền trời tối đen nơi chân trời phía Đông trông như những con rồng khổng lồ phun lửa. Chẳng khi nào leo lên trần nhà mà tôi lại không nhìn về hướng Đông để đếm số lượng những đốm lửa đó. Mỗi lần có thêm một đốm lửa mới xuất hiện trên nền trời, tôi lại chạy vội xuống tìm bố như thể tôi vừa trở thành một nhà thiên văn học may mắn mới phát hiện ra thêm một vì sao trên bầu trời. Nhưng bố thì chẳng bao giờ chia sẻ niềm vui đó với tôi cả.

    [​IMG]
    Mỗi buổi sáng, tôi lại mê mải ngắm nhìn những người đàn ông lên đường đi tới làm việc ở những giếng dầu đó. Một vài người trong số họ đi làm bằng xe ô tô con, tới trụ sở chính của công ty SakOil; họ mặc những bộ vest lịch sự, dù khi ở trong làng thì họ vẫn mặc những bộ áo dài trắng truyền thống của địa phương. Phần đông những người còn lại thì tập trung ở trước cửa hàng rau quả trong chợ đợi xe buýt tới đón họ tới làm ở những mỏ dầu xa hơn; họ mặc những bộ áo liền quần màu xanh, đi ủng da cao cổ và đội mũ bảo hộ lao động màu vàng.
    Tất cả những người công nhân và nhân viên dầu mỏ ấy đều khiến tôi say mê; họ tới những mỏ dầu đầy bí ẩn vào mỗi buổi sáng sớm và trở về nhà khi mặt trời gác núi. Ở đó, họ đào sâu vào lòng đất, tìm kiếm dầu mỏ, dẫn khí thiên nhiên duy trì ngọn lửa cho những đốm sáng tôi vẫn thường nhìn thấy, tìm kiếm những điều tưởng chừng như bất khả thi. Nói tóm lại, họ đóng những vai chính trên sân khấu thế giới hằng ngày. Và họ không chỉ đốt lên những đốm lửa tôi thường nhìn thấy trên những giếng dầu đó mà còn cung cấp cả nhiên liệu cho dân làng tôi nữa. Mỗi khi trở về làng, họ mang theo những câu chuyện mà theo tôi là “khai sáng”, những câu chuyện tôi luôn lưu lại thật sâu trong tâm trí mình như thể chúng là thánh tích của một vị thánh bất tử nào đó vậy.

    Tôi nâng niu những câu chuyện đó. Ví như những câu chuyện mà anh họ Sulaiman kể về Bahrain khi anh về làm ma cho bác tôi. Anh Sulaiman làm việc cho dự án đường ống dẫn dầu đầu tiên. Còn Ali, người hàng xóm cạnh nhà chúng tôi, thì kể rằng ông là một trong những công nhân được vinh dự đứng cạnh đức vua trong bức ảnh đen trắng chụp tại một mỏ dầu mới được phát hiện. Bức ảnh được treo trang trọng trong phòng khách của Ali. Thế mà trước đây tôi chưa từng biết rằng Ali lại được vinh dự ở gần với những người trong hoàng tộc đến thế. Tôi hỏi ông đứng ở đâu trong bức ảnh thì Ali trả lời rằng ông đã che mặt mình đi bởi chụp ảnh là rất thiêng liêng; còn bố tôi thì bảo rằng: “Đi ngủ đi, muộn lắm rồi đấy”.

    Jafar ở con phố đối diện với khu nhà tôi. Bố cậu ấy thường đi làm liên tục ba ngày ở mỏ dầu rồi về nhà nghỉ vài ngày với gia đình; sau đó lại tiếp tục trở lại với mỏ dầu; vòng quay công việc cứ thế. Jafar kể rằng bố cậu ấy thường đi bằng tàu cao tốc chạy thẳng từ cảng Ras Tannura tới một giàn khoan ngoài khơi thuộc mỏ dầu Safaniya.

    Vậy là Jafar trở thành bạn thân của tôi. Mỗi ngày tôi đều được nghe Jafar kể một chuyện về bố cậu ấy. Với những câu chuyện Jafar kể, tôi không bận tâm kiểm chứng tính xác thực của chúng, bởi dường như mọi thứ đều có thể với bố của Jafar. Điều tôi luôn mong ước là một ngày nào đó được làm việc ở những mỏ dầu như vậy và có một cậu con trai luôn tự hào về bố như cái cách Jafar tự hào về bố cậu ấy.

    Bố tôi không làm việc ở mỏ dầu. Ông dạy học ở một trường dành cho học sinh câm điếc phía cuối con phố khu nhà tôi. Ông thường ở đó cả ngày với lũ trẻ không biết nói và cũng không nghe được người khác nói gì. Vì thế, sẽ chẳng có câu chuyện thú vị nào ông mang về nhà cả. Khi bố tôi về nhà với túi cá tươi mua từ cảng cá và túi cải bắp mua ở chợ thì tôi vẫn còn đang đá bóng với Jafar ở phía đầu kia của ngôi làng. Còn khi bố Jafar từ giàn khoan về, ông ấy sẽ trang trọng bắt tay tôi. Có hôm bố Jafar còn cho tôi một chiếc phù hiệu có in nổi chữ SakOil. Tôi nâng niu món quà đó như thể đó là thứ trang sức từ Thiên đàng vậy.

    Một buổi chiều, sau buổi cầu kinh, Jafar bảo tôi rằng có tin rất quan trọng muốn kể. Bố Jafar sẽ không còn làm việc ở mỏ dầu Safaniya nữa. Ông đã được chuyển tới một mỏ dầu mới ở giữa sa mạc Rub al Khali. Có nghĩa là thay vì đi tàu cao tốc thì bố Jafar sẽ đi máy bay của công ty SakOil tới vùng sa mạc đó. Ừ, bay lên nghĩa là tiến gần hơn tới Thiên đàng!

    Tối đó, tôi hỏi bố rằng liệu những đốm lửa nhìn thấy từ trên trần nhà tôi là ở giữa sa mạc hay ở giữa vùng đất nào. Bố tôi cười lớn, giơ hai tay lên trời như kiểu người ta vẫn thường làm khi muốn đầu hàng ai đó.

    “Con trai à, bình tĩnh đi nào! Một ngày nào đó con sẽ thấy chúng nhảy nhót ngay trước cửa nhà chúng ta thôi”.

    Tôi hỏi lại, gần như hét lên vì hào hứng: “Ngay trước cửa nhà chúng ta sao?”.

    Bố gật đầu, rồi không nói thêm gì nữa.

    Đêm đó, tôi mơ về những giếng dầu. Tôi thấy mình đứng trên trần nhà, hát những bài hát ngợi ca những đốm lửa. Bên dưới là một đám đông người nghe, nhưng tôi không nhận ra họ là những ai. Những đốm lửa cứ tiến gần lại, ngày một gần lại tôi hơn nữa. Như một thầy phù thủy tận tụy, tôi cứ tiếp tục hát vang lời ngợi ca những đốm lửa. Những ngọn lửa bùng lên rực rỡ hơn và tiến sát tới bên tôi với những quầng sáng hình tròn từ những ngôi sao. Tôi cúi xuống đốm lửa gần nhất, đưa tay chạm vào đó. Bàn tay tôi xuyên qua đốm lửa một cách dễ dàng. Nhưng lạ thay, đốm lửa đó thật là lạnh lẽo; tôi cứ để tay mình như vậy, giữa ngọn lửa đang cháy.

    Tôi mơ về những giếng dầu như vậy nhiều lần đêm đó. Những giấc mơ của tôi dường như đang trở thành hiện thực khi các mỏ dầu ngày càng phát triển hơn; các giếng dầu cứ được mở thêm ra, tiến dần tới gần ngôi làng của chúng tôi. Jafar giờ đã chuyển tới al-Dammam sống. Mẹ cậu ấy lo lắng về chứng hen suyễn và viêm phế quản, nhưng tôi chẳng lấy thế làm phiền. Chẳng lâu sau, những giếng dầu đã được mở tới gần làng tôi tới độ tôi có thể nhìn thấy những người công nhân di chuyển dưới mặt đất hoặc trèo lên cao điều chỉnh máy móc.

    Đêm qua, tôi lại mơ về những giếng dầu. Em gái tôi vẫn tiếp tục ho, giật mình và khóc trong đêm bởi thiếu dưỡng khí. Mẹ tôi cũng thức dậy, mang nước vào giường và ngồi xuống bên cạnh em gái tôi, vuốt tóc nó và rì rầm một khúc hát ru cũ. Tôi ngẩng đầu lên nhìn mẹ và hỏi:

    - Mẹ có nghĩ là bố biết ai đó có thể giúp xin việc cho con ở công ty SakOil không?

    Mẹ ngừng hát, ngẩng lên nhìn tôi một chốc, rồi bảo:

    - Thôi, ngủ đi con!

    Truyện ngắn của Mohammed Hasan Alwan (Ả-rập Xê-út)

    HUYỀN CHI (dịch)
     

Chia sẻ trang này