Kể từ khi nhân loại phát hiện ra nguồn dầu hỏa dưới lòng đất, nó đã làm thay đổi bộ mặt của thế giới, thậm chí nhiều lúc chiến tranh giữa các nước đã xảy ra cũng vì thứ “vàng đen” này.
Dầu hỏa quan trọng đến mức ai sở hữu nó cũng đều trở nên giàu có, trữ lượng nhiều thì giàu to, trữ lượng ít thì giàu nhỏ. Tóm lại, sở hữu được nguồn dầu hỏa thì cỡ nào cũng không nghèo, không khổ.
Xin lấy Dubai (Các Tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất) làm ví dụ. Tiểu Vương quốc Dubai, cũng như toàn khu vực Trung Đông, là cùng đất chỉ toàn sa mạc, dân cư thưa thớt với những làng chài nghèo khó. Kể từ khi phát hiện ra dầu hỏa đến tận ngày nay, người ta giật mình vì xã hội Dubai phát triển đến mức kinh ngạc. Tòa nhà cao nhất thế giới tính đến thời điểm này là ở Dubai. Khách sạn 7 sao đầu tiên trên thế giới cũng ở Dubai. Cảnh sát đi tuần tra trên những chiếc siêu xe Lamborghini cũng ở Dubai. Người Dubai trở thành ông chủ, những công việc lao động chân tay, nặng nhọc, giúp việc nhà…đều thuê người nước ngoài tứ xứ đến làm. Chính phủ tận tình lo cho người dân đến mức những trạm chờ xe buýt đều được lắp máy lạnh. Tất cả những thành quả ấy đều do dầu hỏa tạo ra, rút dầu lên bán, thu đô la Mỹ về.
Chẳng nói đâu xa, ngay tại khu vực Đông Nam Á, Vương quốc Brunei cũng là một ví dụ điển hình về sự giàu có nhờ dầu hỏa. Một khi đã là công dân Brunei, bạn không phải lo cơm-áo-gạo-tiền gì ráo, chính phủ sẽ đài thọ toàn bộ chi phí từ lúc sinh ra đến khi tốt nghiệp đại học. Nếu chẳng may gặp căn bệnh hiểm nghèo, chính phủ sẽ đưa bạn ra nước ngoài chữa trị và thanh toán toàn bộ chi phí. Trước khi có khách sạn 7 sao ở Dubai, Brunei đã sở hữu khách sạn 6 sao đầu tiên trên thế giới. Mỗi công dân Brunei tậu cùng lúc 2, 3 chiếc xe hơi là chuyện…nhỏ. Công dân Brunei nhập cảnh vào nước Mỹ không cần xin visa. Quốc vương Brunei đã dùng nguồn ngoại tệ thu được để “chăm sóc tận răng” cho chính thần dân của mình. Tất cả những điều ấy có được chung quy cũng nhờ dầu hỏa, rút dầu lên bán, thu đô la Mỹ về.
Cả hai ví dụ vừa nêu, người ta thu về đô la thật, những đồng đô la sạch sẽ. Nói đến đô la thật ắt phải có đô la giả hoặc dỏm. Ở xứ ta nhiều nhất vẫn là đô la âm phủ.
Đô la âm phủ chẳng còn xa lạ gì với người dân VN. Vào những dịp cúng kiến, bà con thường đốt giấy vàng bạc, trong đó có những tờ đô la Mỹ. Mua đô la âm phủ giá rẻ bèo cho nên đốt đi chẳng thấy tiếc. Thế nhưng “đốt” đô la thật thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Mà chẳng có ai dại gì đem đô la thật đi đốt cả, trừ phi cháy nhà không kịp cứu. Ấy vậy mà có một nhóm người dám "đốt" thiệt.
Theo báo Thanh Niên ngày 3.5.2017 thì Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam (PVN) đã mất trắng một số USD quy ra tiền Việt cả chục ngàn tỉ đồng trong các dự án làm ăn với Venezuela ở Trung Mỹ. Còn nếu cộng hết số tiền làm ăn thua lỗ của PVN từ trước đến nay, người Việt nào nghe thấy cũng muốn…xỉu, vì nó lên đến hàng tỉ USD.
Gì kỳ vậy, rút dầu lên bán như Dubai và Brunei không giàu thì thôi chứ sao lại nghèo?...
*Bài viết thể hiện văn phong và góc nhìn của tác giả, một người dân sống ở TP.HCM.
Xin lấy Dubai (Các Tiểu Vương quốc Ả Rập thống nhất) làm ví dụ. Tiểu Vương quốc Dubai, cũng như toàn khu vực Trung Đông, là cùng đất chỉ toàn sa mạc, dân cư thưa thớt với những làng chài nghèo khó. Kể từ khi phát hiện ra dầu hỏa đến tận ngày nay, người ta giật mình vì xã hội Dubai phát triển đến mức kinh ngạc. Tòa nhà cao nhất thế giới tính đến thời điểm này là ở Dubai. Khách sạn 7 sao đầu tiên trên thế giới cũng ở Dubai. Cảnh sát đi tuần tra trên những chiếc siêu xe Lamborghini cũng ở Dubai. Người Dubai trở thành ông chủ, những công việc lao động chân tay, nặng nhọc, giúp việc nhà…đều thuê người nước ngoài tứ xứ đến làm. Chính phủ tận tình lo cho người dân đến mức những trạm chờ xe buýt đều được lắp máy lạnh. Tất cả những thành quả ấy đều do dầu hỏa tạo ra, rút dầu lên bán, thu đô la Mỹ về.
Chẳng nói đâu xa, ngay tại khu vực Đông Nam Á, Vương quốc Brunei cũng là một ví dụ điển hình về sự giàu có nhờ dầu hỏa. Một khi đã là công dân Brunei, bạn không phải lo cơm-áo-gạo-tiền gì ráo, chính phủ sẽ đài thọ toàn bộ chi phí từ lúc sinh ra đến khi tốt nghiệp đại học. Nếu chẳng may gặp căn bệnh hiểm nghèo, chính phủ sẽ đưa bạn ra nước ngoài chữa trị và thanh toán toàn bộ chi phí. Trước khi có khách sạn 7 sao ở Dubai, Brunei đã sở hữu khách sạn 6 sao đầu tiên trên thế giới. Mỗi công dân Brunei tậu cùng lúc 2, 3 chiếc xe hơi là chuyện…nhỏ. Công dân Brunei nhập cảnh vào nước Mỹ không cần xin visa. Quốc vương Brunei đã dùng nguồn ngoại tệ thu được để “chăm sóc tận răng” cho chính thần dân của mình. Tất cả những điều ấy có được chung quy cũng nhờ dầu hỏa, rút dầu lên bán, thu đô la Mỹ về.
Cả hai ví dụ vừa nêu, người ta thu về đô la thật, những đồng đô la sạch sẽ. Nói đến đô la thật ắt phải có đô la giả hoặc dỏm. Ở xứ ta nhiều nhất vẫn là đô la âm phủ.
Đô la âm phủ chẳng còn xa lạ gì với người dân VN. Vào những dịp cúng kiến, bà con thường đốt giấy vàng bạc, trong đó có những tờ đô la Mỹ. Mua đô la âm phủ giá rẻ bèo cho nên đốt đi chẳng thấy tiếc. Thế nhưng “đốt” đô la thật thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Mà chẳng có ai dại gì đem đô la thật đi đốt cả, trừ phi cháy nhà không kịp cứu. Ấy vậy mà có một nhóm người dám "đốt" thiệt.
Theo báo Thanh Niên ngày 3.5.2017 thì Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam (PVN) đã mất trắng một số USD quy ra tiền Việt cả chục ngàn tỉ đồng trong các dự án làm ăn với Venezuela ở Trung Mỹ. Còn nếu cộng hết số tiền làm ăn thua lỗ của PVN từ trước đến nay, người Việt nào nghe thấy cũng muốn…xỉu, vì nó lên đến hàng tỉ USD.
Gì kỳ vậy, rút dầu lên bán như Dubai và Brunei không giàu thì thôi chứ sao lại nghèo?...
Đoàn Đại Dương - Đăng trên báo Thanh Niên
*Bài viết thể hiện văn phong và góc nhìn của tác giả, một người dân sống ở TP.HCM.
Relate Threads